Chào ngày mới!
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Trái tim không biết đùa

Go down

Trái tim không biết đùa Empty Trái tim không biết đùa

Bài gửi by F.Stone:Boo Fri Dec 17, 2010 3:07 pm

- “Anh có thể làm bạn trai của em được không?”

Cô bình tĩnh nói rõ từng từ, mắt nhìn thẳng vào chàng trai, chờ đợi câu trả lời. Anh ngỡ ngàng quên cả chớp mắt, miệng ấp úng không nên lời. Hết chép miệng rồi lại lắc lư đầu như không biết phải tin vào đâu trong hai cái tai của mình.

Đó chính xác là một lời tỏ tình nhưng được thể hiện chẳng khác nào một lời đề nghị, khô khan và lạnh lùng. Giây phút thiêng liêng nhất của tình yêu lại không lãng mạn chút nào. Không nến, không hoa, không sao trời lung linh hay mưa phùn phơ phất. Trưa tan trường nắng đổ chói chang và minh chứng tình yêu là một bóng cây không che nổi hai mái đầu. Dẩu rằng tình yêu muôn màu muôn vẻ và không thể mang cuộc tình này so sánh với bao cuộc tình khác. Khác lạ không vì thiếu sự ngập ngừng của chàng trai hay nụ cười e thẹn nơi cô gái. Bởi dù tỏ tình có không lãng mạn vẫn là tình yêu. Nhưng…. không có tình yêu thì trong mọi hoàn cảnh, lời nói kia không giá trị hơn một vụ trao đổi tình cảm. Quả thật lời nói của cô gái không hề xuất phát từ con tim.



Nhưng thật bất ngờ khi chàng trai gật đầu đồng ý. Sau một thoáng ngỡ ngàng, anh nhận ra đây là “một trò đùa nghiêm túc”. Vậy là lần “giao dịch” đầu tiên của “bản hợp đồng tình yêu” diễn ra êm thắm hơn cô nghĩ. Hai ly trà sữa, quán nhỏ bên đường, và câu chuyện tình yêu bắt đầu!



- Vì sao em đề nghị như thế?

- Em cần có một người để yêu thương trong lúc này.

- Tại sao lại là anh?

- Vì anh... là người duy nhất em nghĩ là... Có thể thực hiện trò chơi này cùng em… Anh sẽ không yêu em cho đến khi trò chơi kết thúc.



Chàng trai cau mày khó hiểu. Ai lại muốn có người yêu lại không hề yêu thương mình? Và tại sao lại cần một người để yêu đến thế? Cứ như trái tim không còn chỗ chứa thứ tình cảm này nữa và cần một nơi đế…. tống đi.



Như đọc được ý nghĩ của anh, cô nói tiếp:

- Trái tim em cần một nơi để cho đi tình yêu, một tình yêu chất chứa, dồn nén nhưng cuối cùng vẫn lặng im sau cánh cửa trái tim. Chủ nhân của nó đã từ chối nhận món quà này và em cũng không muốn ôm mãi hoài niệm xưa. Em muốn cho đi, anh có thể đem nó đi giúp em không?

Ánh mắt vô tư của anh chững lại những phút giây hời hợt, tinh nghịch vốn có. Chính ánh mắt đó khiến cô gái tin rằng anh không bao giờ nghĩ được chuyện gì nghiêm túc, ngay cả với tình yêu. Nhưng sự đời trớ trêu, có ai ngờ được một người thích đùa bỗng nhiên chín chắn hẳn lên trong…một trò đùa. Anh ngập ngừng:



- Anh có thể giúp em… Có thể… em không tin hoặc không quan tâm nhưng…. anh có cảm giác đây là một trò chơi của số phận. Hì, anh cược cả tình yêu đích thực của đời mình vào trò chơi của em.



Hai người phì cười nhưng kín đáo một niềm cảm thông. Đôi tim dường như đã tìm thấy nhau, chỉ là vẫn còn im tiếng.

Nhìn cô gái hồi lâu, anh buộc miệng:

- Em làm anh thấy cuộc sống bắt đầu thú vị rồi đấy, bé ạ!

Cô cũng mỉm cười:

- Ừm, cám ơn anh nhé! Vì sự việc hôm nay, và cả mai sau….

Bắt đầu từ hôm ấy, họ quấn quýt bên nhau như một cặp tình nhân “thứ thiệt”. Hằng ngày, anh bớt đi một số thói quen của mình và thay bằng những công việc mới mẻ mà anh cho là thú vị. Vẫn còn trong kỳ nghỉ Tết nhưng không ngày nào anh không đặt chân đến trường học, trường của “người yêu”. Trưa tan học, anh rước về, chiều đi học, anh đưa đi, rồi lại chờ lúc tan trường…. Những tối mùa xuân như chưa bao giờ trong lành đến thế. Bầu trời thăm thẳm như đôi mắt cô và điểm xuyết ánh sao cười trong đôi mắt anh. Bên anh, cô thấy lòng bình yên đến lạ. Anh như trực thăng cứu hộ đang thu dọn tàn tích sau cơn bão giông. Cô chỉ cần có thế thôi, một người con trai sắm vai người yêu, để nắm tay trong những lúc cô đơn, ôm chầm những khi sung sướng và bất cứ lúc nào cũng có thể nói “em yêu anh” mà không phải chần chừ, che giấu.



Không hiểu sao anh luôn cảm thấy thích thú khi tiếp xúc với cô. Anh phát hiện ở cô gái này một tâm hồn sâu thăm thẳm ẩn sau ánh mắt buồn mênh mang. Đã từng chinh phục biết bóng hồng nhờ tài ăn nói của mình, nhưng trước mặt cô, anh nhưng một người khác, một bản ngã tốt đẹp từ lâu ngủ quên trong vỏ bọc vô tư. Anh thấy mình chân thành, như một tên trai trẻ trước tình yêu đầu đời, thấy mình cũng “biết nghiêm túc” chứ không chỉ nở nụ cười xuề xoà nơi cửa miệng. Bên nhau và hiểu nhau nhiều hơn, những sự trùng hợp thú vị trong sở thích của hai người thực sự khiến anh ngạc nhiên.



Yêu….Có lẽ chưa phải lúc này nhưng hoàn toàn hợp lý khi gọi họ là một đôi bạn tri kỉ. Cả hai đều khám phá ra những góc khuất ở tâm hồn nhau. Cứ như người này nắm giữ mảnh ghép còn thiếu của trái tim người kia, và ngược lại.



Trò chơi thật hoàn hảo bởi trong mắt mọi người họ là một cặp xứng đôi và hạnh phúc. Không ai nghĩ đây là một trò đùa và đôi khi, chính họ cũng quên rằng mình đang đùa. Bi kịch của cuộc đời là khi con người buộc phải lựa chọn giữa hai con đường mà ranh giới gần như không tồn tại. Đó là một đêm gió lạnh, cô nhớ bờ vai anh ấm áp, là một sớm mai thức giấc anh nhớ nụ cười cô lánh lánh nắng vàng. Nhớ, da diết và dai dẳng. Họ muốn gặp nhau, lần đầu tiên không vì kế hoạch định sẵn. Họ muốn ôm chầm lấy nhau, lần đầu tiên không vì muốn thử cảm giác mới lạ. Họ muốn yêu nhau… lần đầu tiên không bởi trò đùa… Họ nhớ về nhau….



Đêm rằm thắng Giêng trăng tròn vành vạnh như tâm hồn người thiếu nữ, trong vắt và vẹn nguyên một niềm yêu. Chốn cũ hẹn hò, trăng sà vào khoảng trời riêng của đôi bạn trẻ. Lần đầu tiên sau nửa tháng hẹn hò, họ không có gì để nói với nhau. Tựa vai nhau, mắt cùng nhìn về một hướng mà sao đôi môi cứ mím chặt, chỉ chực chờ thốt ra điều gì đó. Cuối cùng, anh vẫn là người mở lời trước:

- Em à…Anh…Anh cảm thấy rằng….

- Anh! Mình đã giao ước là….

- Không! Hãy để anh nói! Đêm qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Anh không chắc đây có phải tình yêu nhưng em là người đầu tiên khiến anh nhớ đến phát cuồng. Hình ảnh em sống động trong lòng anh, lúc em nói, em cười… Anh nhớ lắm, em biết không?!!

- Thôi, anh đừng nói nữa! Chỉ là ngộ nhận thôi. Tất cả chỉ là một trò đùa và có lẽ nó nên chấm dứt tại đây.

- Tại sao chứ? Anh đến và xao dịu vết thương trong trái tim em, tại sao không để anh ở lại trong đó làm “bác sĩ” cho em suốt đời? Em còn mong chờ một hình bóng nào khác chứ?

- Anh… anh đừng nói vậy… em… trái tim em. Ôi, em thật sự không biết từ bao giờ đã chất chứa hình bóng…. của anh rồi. Em…

- Em…Em nói anh biết đi, lời nói kia không phải trò đùa phải không em?

Cô bật khóc:

- Làm sao đây, hả anh? Làm sao khi một mai tỉnh giấc anh sẽ trở về với tình yêu đích thực của mình? Anh rời xa em. Em đã quen có sự hiện diện của anh trong đời mất rồi. Anh ơi….

Cô khóc thật nhiều sau bao ngày dồn nén. Từng giọt long lanh ướt mềm bờ cỏ lau dìu dặt ánh trăng vàng. Ôm cô vào lòng, anh nở một nụ cười hạnh phúc, và cảm xúc hơn bất cứ nụ cười nào trong đời anh.

- Anh yêu em, công chúa bé nhỏ của anh! Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Giờ anh chỉ biết là ta yêu nhau.

Cô vùi đầu vào ngực anh, không nói nên lời. Cô thầm hiểu, kết thúc không có nghĩa là chấm dứt, nó là sự bắt đầu một điều mới mẻ. Tình yêu đến và trò chơi phải dừng lại thôi.

Một ánh sao băng, họ không kịp ước ao hạnh phúc muôn đời nhưng họ biết rằng từ nay có nhau. Thật kỳ diệu khi trái tim có thể quyết định mọi thứ, nhưng nó không biết đùa. Không có kịch bản tình yêu nào hoàn hảo hơn kịch bản của trái tim. Hãy cứ yêu nhau đi nhé và ngày mai đã không còn quan trọng. Khi giây phút yêu này đã trở thành vĩnh cửu.

Tình yêu ơi, cám ơn nhé! Từ nay ta đã có nhau…

F.Stone:Boo
F.Stone:Boo

Tổng số bài gửi : 248
Join date : 15/12/2010
Age : 30
Đến từ : Thế giới ngầm

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết